TIỂU THIÊN THẦN chap 7


Chap 7:                                                  
******************* Mắc mưu*****************

Sáng sớm hôm sau...

Sau khi chuyển đến nhà Vani ở, Diệc Phong cảm thấy rất thoải mái, Nhược Bạch lo thu xếp sách lên tủ. Rồi cầm 1 quyển ra bàn đọc. Diệc Phong thấy vậy vừa ngáp dài vừa nói:
- Aiyaa Nhược Bạch! Sao lúc nào cậu cũng đọc sách được vậy? Có gì thú vị đâu chứ!!
- Còn hơn suốt ngày ngủ ngày như cậu. Thật nhàm chán.
Diệc Phong bị đoán trúng tim đen, liền ra khỏi phòng. Qua phòng Vani:
- Vani, đỡ chưa, không có cậu tớ không biết tìm ai để chọc phá- Phong ghé sát mặt Vani cười khẩy.
- Khóc có một hôm mà thành ra như vầy, chắc cậu ấy bị kiệt sức rồi - Ori nói.
Vani nhăn mặt đẩy Diệc Phong ra gằn giọng:
-Tớ đỡ rồi, 2 người đi ra đi tôi muốn ngủ.
Diệc Phong đưa tay sờ lên chán Vani, Vani đỏ mặt, quay ra chỗ khác:
- Ko sao, ngủ dậy là khoẻ lại thôi.
Vani nằm nghỉ, Ori kéo Diệc Phong ra ngoài:
- Nè nè Diệc Phong! Có chuyện muốn nói với cậu!
- Chuyện gì chuyện gì?
- Tớ thấy hình như Vani thích cậu đó!!- Ori cười gian xảo.
- Cái gì? Thích tôi?? - Diệc Phong giật mình la lớn.
- Suỵt suỵt...nói nhỏ thôi, mọi người nghe tiếng bây giờ.
Cạch...
Kibu xách balo bước vào, nhưng không thấy ai ở nhà định chạy đến phòng Vani thì thấy Ori và người hôm qua đang nói chuyện có vẻ rất vui.
Một lúc lâu sau, Ori và Diệc Phong đi ra, coi như ko có chuyện gì. Kibu lên tiếng:
- Ori, nấu cơm đi, tớ sẽ đi chợ mua đồ ăn.
- Được thôi.
Kibu chạy vội ra ngoài.....bỗng nhiên cô va đầu vào người Diệc Phong. Đang định đứng dậy thì.......:
- Á á á~ Cái...tó..tóc...tóc của tuiiii >///<
Tóc của Kibu bị mắc vào cúc áo của Diệc Phong rồi...
- Để...để tớ gỡ....gỡ cho......
Đình Hạo quần áo xộc xệch, đầu tóc bù xù, 1 tay che miệng ngáp, 1 tay gãi đầu thì bất ngờ nhìn thấy cảnh tượng này.
- Chuyện... chuyện gì vậy? Hai người tính làm gì đó!!
-Không không có gì, cậu hiểu nhầm rồi- Kibu thấy Đình Hạo đỏ mặt ra sức thanh minh.😂
- A à...là tóc của Kibu bị mắc vào cúc áo Diệc Phong, gỡ ra ko được...- Đình Hạo vào bếp, cầm kéo rồi đi ra:
- Đưa đây tôi xử lí cho!
***********Xoẹt***********
Một cụm tóc của Kibu đã bị cắt..... Kibu cầm cụm tóc, tiếc nuối:" Tóc của tui...ahuhu, sao cậu cắt nhiều vậy, có vài sợi mắc thôi mà.
-Hì hì, sorry, tôi không được khéo tay cho lắm- Đình Hạo gãi gãi đầu cười xoà.😅
- Thôi vậy để tôi đi chợ mua đồ ăn cho! Ba người ở nhà đi - Đình Hạo lên tiếng.
Đình Hạo vừa ra ngoài thì Nhược Bạch từ trên tầng bước xuống :" Nãy giờ có chuyện gì à??"
Cả bọn làm ngơ, Ori nói :" Cậu cứ đọc sách đi! Đình Hạo ra ngoài mua đồ ăn cho chúng ta rồi."
- Nhưng ví của cậu ấy còn để ở đây mà .-.
- Ừ nhỉ, cái gì cơ?!?!? - Cả bọn đồng thanh. Kibu liền lấy điện thoại từ trong balo gọi ngay cho Đình Hạo...
Tút...tút...tút...
- Trời ạ! lại còn ko nghe máy.
Cả bọn lo lắng. Đình Hạo bị làm sao vậy nhỉ??? 
-Tớ sẽ tìm đưa ví cho Hạo, các cậu làm gì thì làm đi-Nói rồi Kibu chạy một mạch đi tìm.
Ra đến công viên, thấy một người đang cho một con chó ăn xúc xích. Dáng người cao cao khoảng chừng trên 1m8 gì đấy mặc áo sơ mi trắng, nhìn từ xa trông cũng rất đẹp trai, Kibu tò mò đến gần nấp sau cái cây gần đó ló mắt ra nhìn.
- Hey, cậu đang làm gì ở đây vậy???
- Ahhhh~ Hoá ra cậu ở đây à?- Kibu giật mk há hốc mồm rồi quay ra xem chàng trai đó còn ở đó không.
- Có cần ngạc nhiên thế không? cậu đang tìm ai à? 
Áo sơ mi trắng, mái tóc nâu đó, trên tay lại cầm miếng xúc xích ăn dở.
- Hả, cái người ngồi kia cho chó ăn là cậu sao?- Kibu bất ngờ hiểu ra chỉ tay về phía bãi cỏ.
- Uk hoá ra cậu nhìn tớ nãy giờ hả?- Đình Hạo mỉm cười xoa xoa đầu chọc Kibu.
- Đâu phải, cậu bị ảo tưởng hả, ai thèm nhìn cậu chứ chỉ là tớ đi dạo qua đây thôi- Kibu xấu hổ .
- Cẩn thận........ dẵm vào chim sẻ của tớ rồi. 
- Oh, thì ra cậu thích động vật à! Vậy đồ ăn đâu, bọn này đói sắp chết vì cậu rồi đây. - Kibu cau có.
- Ừ nhỉ ừ nhỉ, tớ quên mất đó!! 
- Ví đây, vậy chúng ta cùng đi- Kibu cười trừ.
****
- Thôi chết! 12h, đến giờ Vani uống thuốc rồi- Ori hốt hoảng.
-Cậu ở đấy, tớ sẽ cho Vani uống thuốc- Diệc Phong nháy mắt đi vào phòng Vani.
- Ok- Ori biết Diệc Phong mắc bẫy, cười phá lên.
- Cậu cười gì vậy?- Nhược Bạch đang nấu canh quay xuống nhìn Ori vẻ mặt khó hiểu.
- Ây da, làm thôi, làm thôi, không có gì đâu- Ori ôm bụng cười nham hiểm......

HẾT CHAP #7

Nhận xét